Trong một lần chơi game, Ngô Vọng ngẫu nhiên thắng được quả bom này từ một vị quản lý cấp cao trong liên bang.
Điều này dẫn tới kế hoạch âm thầm nghiên cứu vũ khí của chính phủ liên bang bị đưa ra ánh sáng, mang tới phiền toái khá lớn cho Ngô Vọng, tiền thưởng của hắn bị Hiệp Hội Thợ Săn tăng lên gấp đôi.
Mà chính phủ liên bang cũng vì quả bom đánh mất ngoài ý muốn này mà gặp trở ngại trong kê hoạch nghiên cứu bom siêu siêu năng.
Đầu tiên là vì sau khi bại lộ, bọn họ đã bị Hiệp Hội Thợ Săn theo dõi nên rất khó tiếp tục nghiên cứu.
Khoảng thời gian nghiên cứu bom thì liên bang vẫn luôn che giấu Hiệp Hội Thợ Săn, nếu nói bọn họ không có suy nghĩ gì với Hiệp Hội Thợ Săn thì căn bản không có ai tin tưởng, vì thế Hiệp Hội Thợ Săn không có khả năng ngồi yên xem chính phủ liên bang nghiên cứu thứ trò chơi nguy hiểm này.
Mà thứ hai đương nhiên là vì chi phi chế tạo của loại bom này rất lớn, sau khi nổ còn để lại một vài vấn đề.
So với quái vật, loại bom này gây ra thiệt hại cho bình dân ở xung quanh quá lớn, bán kính cú nổ sẽ biến thành khối độc, căn bản không có cách nào để cho người ở.
Vì thế Ngô Vọng quyết định dùng quả bom này đối phó với kẻ đã giết chết con rết mẹ Scutigera Coleoptrata.
Quả bom này tuy quý hiếm nhưng đối với Ngô Vọng mà nói thì chỉ là một quả bom mà thôi.
Có thể giết chết con rết mẹ Scutigera Coleoptrata, tất nhiên phải là cường giả thượng tự, mà thời gian sau khi mới giải quyết xong thường sẽ có chút sơ ý.
Mà sơ ý thì chắc chắn phải chết bởi uy lực của quả bom này.
Không quản cường giả chết bởi uy lực của quả bom này là Hiệp Hội Thợ Săn hay thành phố nước Oye, tình huống đều có lợi đối với Ngô Vọng.
Nếu là người của thành phố Oye thì rốt cuộc cũng triệt được một tên có sức chiến đấu đỉnh cấp của đối phương.
Nếu là người của Hiệp Hội Thợ Săn, chọc giận Hiệp Hội Thợ Săn thì chắc chắn sẽ có cường giả chân tự ra tay, như vậy đủ để giết sạch đám quái vật hải sản kiêu ngạo này.
...
Đóa hoa khổng lồ tỏa ra ánh sáng màu đỏ đậm trông rất xinh đẹp trong màn đêm, qua hai phút vẫn còn duy trì hình dạng đóa hoa.
Phạm vi gần vụ nổ, một khu vực rất lớn bị làn sương màu đỏ bao phủ, loại sương này đối với người bình thường không khác gì khí độc cả.
May mắn là vì toàn thành phố đã giới nghiêm, tất cả dân thường đều đã trốn trong nhà, bằng không khẳng định sẽ có thương vong rất lớn.
Mang theo một đám bụi mù màu đỏ, Sa Lực Sĩ từ trong đóa hoa màu đỏ lao ra, sau khi rơi xuống đất thì lão đảo một chút, hộc ra một ngụm máu tươi.
Hắn vẫn đang chú ý xem xung quanh có mai phục hay không, lại không ngờ rằng mai phục lại tới từ chính mình.
Có điều cũng chính vì hắn vẫn luôn bảo trì cảnh giác nên mới không chết vì quả bom đó, nhưng cũng tiêu hao một công cụ phòng ngự mạnh mẽ.
Tuy Sa Lực Sĩ vẫn bị thương nhẹ nhưng như thế đã là rất may mắn.
Lúc đang đắc ý thì sắc mặt Sa Lực Sĩ đột nhiên thay đổi kịch liệt, siêu năng lực trong cơ thể trở nên không an ổn, giống như có dấu hiệu muốn tạo phản.
Điều này dẫn tới hơi thở của hắn đang giảm mạnh, nháy mắt đã rơi xuống trạng thái dưới cấp Tai Nạn trung tự, mạnh hơn hạ tự một chút.
"Này là chuyện gì, mình rõ ràng đã phòng ngự được rồi, vì sao lại biến thành như vậy!"
Siêu bom mà chính phủ liên bang hao tốn một số tiền khổng lồ chế tạo ra đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy!
Cho dù không bị nổ chết tại chỗ thì trong bom cũng có ẩn chứa thành phần đặc biệt, có thể làm cường giả Tai Nạn thượng tự mất đi phần lớn sức mạnh trong một khoảng thời gian ngắn!
Chi phí chế tạo và nguyên liệu của một quả bom cũng đủ để mời cường giả chân tự của Hiệp Hội Thợ Săn ra tay vài lần.
Thấy hơi thở của Sa Lực Sĩ kịch liệt giảm xuống, bảo trì mức độ yếu hơn cấp Tai Nạn trung tự rất nhiều, ánh mắt Ôn Văn sáng ngời.
Đây tựa hồ chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nếu như thừa dịp hiện giờ chộp Sa Lực Sĩ vào trong trạm thu nhận, như vậy chẳng phải sẽ trực tiếp có được một con quái vật cấp Tai Nạn thượng tự à?
Tuy rằng bởi vì bức tường ngăn cản sức mạnh tồn tại, trước khi siêu năng lực của bản thân Ôn Văn bước cấp Tai Nạn, anh sẽ không thể nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của quái vật thượng tự.
Nhưng có cơ hội chộp được một quái vật thượng tự, Ôn Văn không có khả năng từ bỏ!
Ít nhất thì Ôn Văn có thể sở hữu một đàn em cấp Tai Nạn thượng tự!
"Muốn cầu phú quý thì phải lao vào nguy hiểm, chuyến này, mình định rồi!"
Ôn Văn lấy ra một con chuột đặt ở gần đó, đề phòng kẻ này đột nhiên khôi phục thực lực, sau đó vững vàng bắt đầu phân tích Sa Lực Sĩ và chờ đợi cơ hội tốt để tấn công.
Trận đấu của Sa Lực Sĩ và con rết mẹ Scutigera Coleoptrata trước đó, Ôn Văn không nhìn ra cái gì, chỉ biết kẻ này nắm giữ sức mạnh rất lớn, thậm chí là sức mạnh cơ thể rất khủng khiếp.
Bây giờ sức mạnh cơ thể đó còn lại bao nhiêu thì Ôn Văn cũng không rõ lắm.
Lúc phát hiện Sa Lực Sĩ đang thử loại trừ đi năng lượng kỳ dị trong cơ thể, Ôn Văn không thể chờ đợi thêm nữa, hai tay nắm kiếm dài Hàn Băng, giống như mũi tên bay vọt tới.
Tốc độ của Ôn Văn nhanh tới cực điểm, để lại một vệt quỹ đạo ánh sáng màu xanh trong không khí chém về phía cổ Sa Lực Sĩ.
Sắc mặt Sa Lực Sĩ kịch liệt biến đổi, hắn không ngờ vẫn còn người mai phục bên ngoài, có chút trở tay không kịp, lăn một vòng tránh khỏi đòn tập kích của Ôn Văn, tức giận không thôi: "Nếu như không phải bị bom đánh lén, tao việc gì phải chật vật như thế chứ!"
Thế nhưng Ôn Văn cũng không muốn tâm sự với hắn, nếu kiểu chiến đấu sấm sét không đạt được hiệu quả, vậy thì đổi kiểu khác.
Ôn Văn đặt kiếm dài Hàn Băng nằm ngang, đâm về phía Sa Lực Sĩ, trên mũi kiếm ẩn chứa lực đâm xuyên mạnh mẽ, đây là chiêu thức đâm xuyên tim của kiếm pháp Vô Danh!
Sau khi có được thực lực cấp Tai Nạn trung tự, Ôn Văn sẽ không thể gián đoạn liên tục sử dụng nhiều chiêu thức mới cảm thấy mệt mỏi.
Đến bây giờ, trong năm loại chiêu thức của kiếm pháp Vô Danh, chỉ có một loại Ôn Văn vẫn chưa sử dụng, đó chính là chiêu thức cuối cùng mà vị nhân viên thu nhận kiếm khách kia đã sáng tạo ra sau khi trốn thoát khỏi giao long.
Sử dụng một chiêu này có thể chém chết nghiệt long kia, tên của nó là Trảm Long Thức!
Có điều vị kiếm khách đàn anh kia đến cuối cùng vẫn không sử dụng chiêu này, mà với thực lực hiện giờ của Ôn Văn cũng không đáp ứng được điều kiện sử dụng.
Kiếm chiêu liên tục tung ra, Sa Lực Sĩ không né tránh đòn tấn công của Ôn Văn, vai trực tiếp bị Ôn Văn chọc thủng, sau đó vết thương bị đóng băng lại.
Sa Lực Sĩ lui về sau vài bước, ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Ôn Văn, giống như muốn nhai nát Ôn Văn rồi ăn tươi.
Hắn thế mà lại bị một siêu thợ săn thực lực trung tự tổn thương, đây là chuyện đã không xảy ra bao lâu rồi chứ?
Sa Lực Sĩ đập nát mảnh băng trên vai, sau đó vận động phần bắp thịt chắc khỏe, phần vết thương kia liền bắt đầu khép lại, tạo thành một vết sẹo nhỏ.
Hắn không có khả năng tự lành, nhưng trải qua khống chế bắp thịt thì có giảm mức độ ảnh hưởng của nó đến mức thấp nhất.
Sau đó, cơ thể Sa Lực Sĩ giống như quả bóng bị thổi phình lên, cơ thể này không giống loại cơ thể máy móc của người bị ký sinh, bên trong ẩn chứa sức mạnh rất lớn, hắn dùng nắm tay đấm thẳng về phía Ôn Văn.
Vốn Ôn Văn không quá coi trọng cú đấm này, chỉ tùy tiện né tránh, nhưng khi thấy theo hướng nắm đấm của Sa Lực Sĩ, một bức tường trực tiếp bị đánh thủng thì lập tức cảnh giác.
"Không thể bị nắm đấm của hắn chạm tới!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo